
Tiếng Anh có một câu rằng: “There’s no such thing as a free lunch” – không có một bữa trưa nào miễn phí. Trong chuyện tình cảm, có khi nào chúng ta mất đi nhận thức điều này? Nhiều bạn hỏi SEBT rằng: “Tại sao chúng em chia tay trong khi em chăm sóc anh ấy rất nhiều nhưng anh ấy lại lạnh nhạt?”, có khi nào bạn tin rằng: “Vì người ta thấy thời gian bỏ ra nhận sự chăm sóc là vô ích hay không?” hay nói khác hơn, thậm chí thời gian của anh ấy còn đáng giá hơn những gì bạn hi sinh.
Ở một trường hợp khác, anh chàng khác lại cho cô gái của anh ta tất cả những gì anh chàng đó có: tiền bạc, nhà cửa, sự nổi tiếng… nhưng cô gái đó vẫn ngoại tình. Đơn giản rằng, cô gái ấy coi sự tự do của cô ấy nhiều hơn những gì cô ấy nhận được. Trong một bức tranh khác tươi sáng hơn, một anh chàng cho đi vừa đủ những thời gian anh ấy có, một cô gái chăm sóc vừa đúng những lúc cần thiết, họ không có cảm xúc “wow” vì một sự kiện bất ngờ trong tình yêu, và cứ bình yên yêu nhau vậy thôi. Bức tranh ấy là nhận thức về “cho-nhận”, người cho đi không ồ ạt để gây nên áp lực và ảnh hưởng, người nhận cũng hiểu rằng nhận vừa đủ và trân trọng điều mình đang có thay vì mong ước quá nhiều.
Thêm vào đó, một sự gắn kết luôn cần tính độc lập, đặc biệt là trong các mối quan hệ tình cảm. Nếu như đã cố gắng xây dựng một ngoại hình đẹp và trí thức tốt, bạn có sẵn sàng để bản thân bị lợi dụng? Nếu như có nhà cửa xe cộ và sự nghiệp, bạn có sẵn sàng để một cô gái cắm sừng? Việc “định giá” được bản thân không chỉ giúp con người cố gắng hơn trong tình cảm mà còn để chúng ta “cân đo đong đếm” xem cho đi và nhận lại bao nhiêu là cân bằng.
Thường chúng ta dạy nhau cách trở nên tuyệt vời, nhưng chúng ta lại quên mất, đôi khi việc trao đổi năng lượng quan trọng hơn rất nhiều thứ. Đôi khi tình cảm đơn giản là hai mảnh ghép còn khiếm khuyết nhưng bù trừ phù hợp và hạnh phúc.